Dạo này thỉnh thoảng hay nghe Lân Nhã hát tình ca. Một thanh niên nghiêm túc, trông hơi giống anh Trỗi
nhưng chàng không quăng lựu đạn, lại càng không đặt lựu đạn vào tay người khác, chàng chỉ « bỏ bom » với giọng hát trời ban của chàng. Sao lại có người được ông Trời tặng cho một giọng hát ấm áp, đầy đặn, nội lực cân bằng đến vậy nhỉ. Nghe Nhã hát tôi không thót tim lo hộ như nghe nhiều ca sĩ khác, chàng xử lý các đoạn lên xuống nhấn luyến ngưng ngắt rất mượt, rất êm. Nghe Nhã hát là tôi không khi nào vừa nghe vừa tranh thủ làm việc gì đó. Nghe Nhã hát là chỉ nghe và enjoy vậy thôi, chèn việc nọ việc kia vào là… hỏng ![]()
Từ lúc Lân Nhã hát, tôi bắt đầu rón rén nghe lại nhạc Việt, hehe.. Đùa vui chứ tôi đành phải sorry Trịnh Nam Sơn, sorry Tuấn Ngọc, sorry Trọng Tấn, sorry Lâm Nhật Tiến với Trường Vũ… thậm chí cả Trịnh Công Sơn, hihi…
Never fall in love !
Đúng roài, ngu chi dính vào yêu đương 🙂 Nhớ một câu trong chuyện ngắn của bác Thiệp có bình về tình yêu « tin tôi đi, đó là một hung thần! » nghe mà nổi da gà (Chuyện tình kể trong đêm mưa). 20 năm trước đọc chả hiểu gì. 10 năm sau đọc lại hiểu lờ mờ. Còn giờ thì thấm kinh luôn, thật ![]()
Mà cụ Lữ Liên đặt lời Việt cho bài Niềm Đau Chôn Giấu này cũng ghê.
Tình yêu ngõ tối sâu
Hồn ta ngỡ mình về đâu
…
Nhân tiện nói về tình yêu, danh ca bất hủ của Bỉ, ngài Jacques Brel với ca khúc nổi tiếng « Xin đừng bỏ anh », bằng giọng hát da diết bóp nghẹt bao trái tim, làm rơi bao nước mắt… Ấy thế, nhưng chính ngài đã phản bội vợ mấy lần rồi ra đi ở tuổi 49. Vợ ngài ở vậy một mình mãi đến ngày 1/4/2020 mới rời cõi đời ở tuổi 93. Lúc sống, bà đáp ứng đúng những gì chồng đã hát: kiểu gì cũng không li dị. Mà đây là chuyện nghiêm túc. Hoàn toàn không phải Cá tháng Tư 😉
Thôi, nợ duyên cũng như trông chờ
Lòng có còn chỉ là chút tình nhớ
Ta nhắc đến mỗi khi chiều mơ…mơ…mơ… 🙂