Chiều thứ sáu ở ga tàu trung tâm, nơi tuần nào mình cũng phải qua ít nhất vài ba bận trên con đường từ nhà đến chỗ làm và ngược lại. Đối với những ai đi làm hàng ngày, nó có vẻ cực kỳ nhàm chán và đơn điệu trong một hành trình gần như bất di bất dịch. Nhưng với những người từ xa tới, nó lại là vùng đất chứa đầy những kỳ thú và bất ngờ … Thời gian khác nhau cho người ta những cảm xúc khác nhau…
Những buổi chiều chờ tàu về, mình thường thích ngắm mọi người qua lại và chạy những cuốn phim mini trong đầu 😅
Ở cái chốn vội vã người lên kẻ xuống này, cuộc sống tưởng như không bao giờ ngưng đọng. Ai cũng hối hả. Hối hả lên tàu, hối hả xuống tàu, hối hả tìm người thân, hối hả tìm nối chuyến, hối hả tìm lối ra, hối hả tìm đồ thất lạc …
Nếu cuộc đời là những chuyến đi thì những bến ga như này không khác gì một sân khấu nhỏ.
Nơi đây có nước mắt, có nụ cười. Có những cuộc gặp gỡ, những cuộc chia ly, những cãi vã, những tán tỉnh làm quen, những cảnh khôi hài và cả những bi kịch khủng khiếp của các vụ tự tử – những người muốn dừng chuyến tàu của họ vĩnh viễn..
Từng viên đá ở đây đã chứng kiến bao hỉ nộ ái ố của dòng đời chảy miên man … Rồi những chuyến tàu nào sẽ chờ ai ?
Đôi khi mình nghĩ tới những bức tranh của Paul Delvaux, một họa sĩ Bỉ nổi tiếng vẽ những chuyến tàu đêm. Như nhiều thứ khác, ga tàu cũng khá lãng mạn khi về khuya. Người ta thậm chí đã làm thơ về cái nơi tưởng chừng rất khô khan này.
Cái chốn vội vã trở về vội vã ra đi ấy thế mà cũng có những lúc thời gian như ngưng thở. Khi một người ngóng đợi ai kia trong chuyến tàu muộn. Vào một đêm trăng…
Hình: tác phẩm Cô gái trên bến tàu của Paul Delvaux (1956)