Encanto. Tiếng Việt dịch nôm na là Vùng đất thần kỳ. Phim kể câu chuyện về một dòng họ nhập cư từ Nam Mỹ (nghe rất thời sự Mẽo rồi nha) 🙂 Sau khi thoát khỏi hiểm nguy, họ tìm đến vùng đất mới lập cư. Cái giá quá đắt trong cuộc thoát thân đã cho họ sức mạnh tinh thần kỳ diệu để vươn lên trong cuộc sống mới. Và họ đạt được thành công, trở nên lớn mạnh, làm chỗ dựa tinh thần cho cộng đồng. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong họ ẩn giấu những nỗi sợ khi ý thức được các nguy cơ đổ vỡ, các rạn nứt đang âm thầm diễn ra… Mọi người ai nấy đều mệt mỏi khi cứ gồng lên để giữ hình ảnh hoàn hảo về gia đình và bản thân, nhưng họ vẫn phải cố. Họ sợ sự sụp đổ… Nhưng rồi những bí mật (nhất là những bí mật động trời) như những cơn gió cuồng chân luôn tìm thấy các khe cửa để thoát ra bên ngoài. (Không hiểu sao cái bài hát « We dont talk about Bruno » khiến mình nghĩ nó giông giống kiểu « chúng ta đừng nói về Kennedy nữa ».. hehe.. Trong phim, Bruno là một thành viên của dòng họ, có khả năng tiên đoán, đã biến mất mang theo những bí mật ko nên nói ra.. haha..)
Mirabel, một cô gái bình thường trong gia tộc, người duy nhất ko được ban cho bất kỳ tài năng nào (kiểu như phiên bản lỗi ;), khao khát khám phá bí mật với hy vọng tìm được giải pháp cho những bất ổn hiện tại. Cô cũng mong làm được điều gì đó cho gia đình, tìm cách cứu sự thiêng liêng đang bị đe doạ, để gia đình tự hào về cô, vì trước nay cô vẫn bị xem như vô dụng, chả làm đc trò trống gì.. Tuy nhiên, những nỗ lực của cô không mang lại kết quả như mong muốn, nhưng điều kỳ diệu đã âm thầm nhen lên từ những cố gắng nhỏ nhất mỗi ngày… Phim trẻ con mà đề cập đến những vấn đề thời sự nóng bỏng thế giới: sự luân chuyển thế hệ, vấn đề giai cấp, sự hoà giải, giải pháp cho các xung đột nội tại trên thế giới..
Khi người ta sợ sự sụp đổ thì sự sụp đổ có khi xảy ra còn nhanh hơn. Có những việc đôi khi phải đi tới tận cùng, có những lúc con đường tới bình yên phải đi xuyên qua giông bão… Chỉ có sự chân thành, thực sự cởi lòng với nhau, mới tạo dựng được niềm tin và hé mở khả năng cùng nhau xây dựng lại từ sự đổ vỡ, hướng tới một tương lai sáng sủa hơn, nơi có chỗ cho tất cả mọi người được toả sáng.
Theo như trong phim, sứ mệnh lớn lao được đặt vào tay giới trẻ của hôm nay (hơi giống trong phim Rồng thần cuối cùng – Raya and the last dragon) khi cô gái phải chắp lại các mảnh vỡ của quá khứ để tìm lại sức mạnh kết nối tái tạo cuộc sống… Lời ca thú vị nhất trong phim này có lẽ là « open your eyes » 😍
Tuy nhiên, giải pháp trong phim trẻ con thì có vẻ đơn giản hơn đời thực: chỉ cần ôm nhau thắm thiết là hoá giải được mọi thứ. Liệu người lớn làm được vậy không ? Tôi không biết, vì thế giới phức tạp hơn phim rất nhiều. Nhưng có một điều chắc chắn, điều kỳ diệu có thể đến từ bất kỳ ai, bất kỳ cá nhân nào, ở bất kỳ nơi đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đó chính là điều kỳ diệu nhất. Và thời gian là điều kỳ diệu thứ hai. Phim sử dụng màu sắc sinh động rực rỡ, cách xây dựng nhân vật đa dạng và cân bằng giữa những điểm mạnh điểm yếu, và đặc biệt được thiết kế như một phim nhạc kịch với những vũ điệu lời ca sôi động của văn hoá Nam Mỹ, như thầm gửi gắm hy vọng cho một tương lai tươi sáng, hạnh phúc và hài hoà hơn. 24/1/22
(14/3/2017) Chuyện nghe như đùa đã xảy ra ở đây, ngay giữa châu Âu này. 70 năm trước !!! Một lão có vấn đề thần kinh, hoang tưởng, tay chân đôi khi co giật, thích la hét, tính khí thất thường… Thế mà lại tự cho mình quyền phân lọai con nguời, giết hết những chủng lọai « thấp kém », « hạ đẳng », lọai bỏ không thương tiếc cả những người tàn tật không cần lý do !!! Hài kịch trộn bi kịch ở chỗ lão thần kinh được vây quanh cả hàng trăm hàng ngàn phụ tá giỏi giang, những người được coi là có bộ óc thuộc hàng thông minh ưu tú nhất nước Đức làm trợ lý, tư vấn … Một cái đám bùng nhùng ung thư về tư tưởng ấy đã nướng sơ sơ khỏang 20 triệu mạng người ở châu Âu chỉ trong 5 năm, từ 1939 đến 1945 ! Thật không thể tưởng tượng nổi ! Hệ lụy và những chấn thương của cơn ác mộng kinh hòang này, nước Đức nói riêng và thế giới nói chung đến giờ vẫn còn bàng hòang. Sau 70 năm … Vài cảm xúc sau khi xem bộ phim Cậu bé mặc bộ pijama kẻ sọc (The boy in the striped pijamas) . Chuyện kể về một gia đình sĩ quan SS sống gần một trại tập trung . Kể từ khi nhìn thấy khói bốc lên từ lò sát sinh và ngửi thấy những « mùi lạ » mà người chồng giải thích quanh co, cô không còn nuốt nổi nữa. Linh cảm giúp cô hiểu cái gì thực sự đang diễn ra. Những bữa ăn gia đình kể từ đó luôn bao trùm không khí căng thẳng ngột ngạt. Bọn trẻ luôn phải nghe những lời dối trá , và cũng buộc phải dối trá (phản ứng tự vệ) khi gặp sự đe dọa .. Bi kịch rùng rợn sảy ra khi người chồng quyết định chuyển vợ con đến nơi ở khác để tránh những chấn thuơng tâm lý khi phải chứng kiến những gì diễn ra trong các trại tập trung. Cậu bé con biến mất ngay trước khi cả nhà lên đường…
Ở đọan kết của phim, có tiếng kêu gào thảm thiết của người mẹ trẻ, có ánh mắt vô hồn tê dại của người cha trong cơn tỉnh ngộ quá muộn, và những giọt mưa nặng khói xám u ám rơi xuống mặt đất lầy lội bùn trông như những vũng máu khô không gì cứu vãn … Đông Tây gặp nhau trong cách nhìn về cái ác. Nhân quả có con đường đi của riêng nó . Sự thật có cách lên tiếng của nó, dù bị đàn áp. Hãm hại người khác, cố tình làm tổn hại đến cuộc sống của người khác, cũng chính là một cách (dù gián tiếp) đẩy cuộc sống của con cái và gia đình mình vào vòng nguy hiểm.
Trong bộ phim Sự sụp đổ của Hitler (Downfall, tiếng Đức là Der Untergang) dựa trên các tài liệu kể về 24 giờ cuối cùng trong cuộc đời Hitler, có đọan cực buồn cười khi Hitler hùng hổ thuyết giảng trong bữa ăn , nào là : lòng từ bi đối với kẻ yếu là một sự phản bội lại tự nhiên, nào là tôi sẽ không bao giờ khoan dung với những bọn yếu ớt, nào là phải tàn nhẫn vì đó là cách duy nhất , nào là cuộc sống không tha thứ cho sự yếu đuối, rằng từ bi là một tội lỗi vĩnh cửu, nào là những kẻ mạnh sẽ chiến thắng khi những kẻ yếu bị tiêu diệt … Đang huyên thuyên thì trợ lý mang vào bức điện khẩn, trong đó báo cáo Himmler đã đầu hàng quân Anh. Hitler gục xuống trong đau đớn, rồi gào lên : sự phản bội tồi tệ nhất ! (Himmler là tổng chỉ huy lực luợng SS, cánh tay phải thân tín nhất của Hitler, từng được coi là người trung thành nhất trong những người trung thành quanh Hitler lúc đó)
Vì sao Hitler bại trận ? Các sử gia và nhiều chuyên gia quân sự đều cho rằng Hitler mắc nhiều sai lầm, do thiếu hiểu biết, do quá độc đoán, do quá ngạo mạn, do quá tham lam… Tôi nghĩ , xét trên quan điểm Phật giáo, ông ta đã gây quá nhiều nghiệp chướng, tích lũy quá nhiều năng lượng xấu Trời-Đất không sao dung nổi. Quân Đồng Minh đã chiến thắng quân Đức vang dội ngay trong thế tuởng chừng không thể thắng nổi vì quân đội Đức quá mạnh và đuợc trang bị rất khủng. Việt Nam mình gọi là thế « châu chấu đá xe » ! Vâng, vậy mà Đức thua , thua thảm hại không ngờ , cỗ xe bọc thép Đức Quốc Xã sụp xuống, đẩy Hitler đến chỗ phải tự sát … 70 năm trôi qua, cơn ác mộng Hitler vẫn lởn vởn. Vì sao cuốn sách của Hitler lại bán chạy đến thế ? Người ta vẫn cố gắng hiểu những gì đã diễn ra 70 năm truớc và các nguyên nhân thực sự của nó , nhằm tránh một thảm kịch tương tự có thể lặp lại.
Jean Cocteau từng nói : »Hãy trau dồi những gì mà người ta trêu chọc bạn, bởi đó chính là cá tính của bạn ». Tim Burton nhớ câu này nằm lòng . Suốt thời trẻ, anh thường nghe người ta phán mình là « nhân vật lạ ». Và anh lấy chính điều đó vào cuộc sống và các phim của mình. Từ Edward Scissorhands, tới Beetlejuice, rồi Big Fish, nhờ các phim lạ lạ như vậy mà anh đã vươn tới thành một đạo diễn nổi tiếng trong thế hệ của mình. Bộ phim mới của anh lại khẳng định lần nữa một phong cách lạ .
Hãy đến với ngôi nhà của Miss Peregrine và những đứa trẻ lạ lùng … Dưới đây là cuộc chuyện trò của đạo diễn Tim Burton với một nhà báo điện ảnh Bỉ.
– Theo nhà văn Ransom Riggs, tác giả của truyện « Miss Peregrine » thì anh đã có ý tưởng chuyển thể truyện của ông ấy, khá lâu trước khi chính thức nói chuyện với ông về dự án này.
– Tôi thấy truyện của ông ấy khá thú vị. Ngay khi mở ra, tôi đã thấy rất nhiều tấm ảnh cũ ở đó. Tôi cũng sưu tập nhiều ảnh cũ, tuy không nhiều bằng ông ấy. Và tôi nghĩ rằng chúng tôi có cùng nhiều lý do để làm: mỗi tấm ảnh kể một câu chuyện hoặc khởi đầu một cuộc phiêu lưu. Trí tưởng tượng của bạn sẽ điền vào những chỗ bị hổng.
– Và anh có ngay vai chính Jacob với người mà anh rất thân ?
– Vâng, đó là bà tôi. Tôi sống với bà từ nhỏ. Bà luôn che chở và cho tôi niềm tin. Bà cho tôi ăn và một mái ấm. Bà để cho tôi là chính mình trong một giai đọan khá quan trọng trong cuộc đời.
– « Miss Peregrine nói về tầm quan trọng của những người khác mà nhờ đó họ bước vào thế giới giàu có. Đó là một nội dung quan trọng đối với anh ?
– Đúng vậy. Khi còn nhỏ tôi chả thấy mình có gì không bình thường, nhưng bởi vì tôi thích xem phim ma và thích chơi ở nghĩa địa mà người ta gán cho tôi một cái nhãn « không bình thường » . Và nó đã cản trở tôi một thời gian. Cho tới một ngày tôi nhận thức được rằng tôi có lợi thế chính ở điều đó. Anh thấy đó, giờ tôi làm phim ma . Nó cho tôi khả năng gặp gỡ những người anh hùng của mình như Vincent Price, Christopher Lee.. Cái gì lúc đầu có vẻ tệ về sau lại hóa ra rất tốt. Mọi người đều một lúc nào đó trong cuộc sống cảm nhận mình là một ai đó khác. Với phim này tôi muốn nói với tất cả bọn trẻ rằng cái ok nhất là hãy là chính mình thôi. Ngay cả khi đôi lúc rất khó khăn.
– Anh có một điều gì đó chung với những đứa trẻ đặc biệt trong phim này ?
– Vâng, trong cái cách chúng là những đứa trẻ cực kỳ bình thường trong cuộc sống chung như biết bao gia đình khác. Một cách nói ẩn dụ thôi. Như là bọn trẻ có những giấc mơ lạ lùng vậy. Phim cũng muốn nói về những giấc mơ lạ.
– Nếu là một trong những đứa trẻ đó và có thể chọn, liệu anh sẽ thích xem một cảnh lửa cháy hay lũ ma quỷ vô hình ?
– Ma quỷ thì tôi thấy rồi còn zì (cười) . Anh chẳng biết trong đầu tôi có gì đâu .
(đọc tới đọan này, tôi lại nghe thấy vang lên ca khúc Zombie của Cranberies : what’s in your headdddddd ? 🙂 )
– Sao anh lại chọn Eva Green cho vai Miss Peregrine ?
– Miss Peregrine là một dạng phim Scary poppins . Cô có một phần hoang dại và có thể biến thành một con chim. Tôi thích những nhân vật nữ mà không nhất thiết phải biểu diễn những khả năng của họ. Họ là chính họ thôi. Mạnh mẽ, mà không phải cứ vì là đàn ông hay đàn bà. Tôi thấy Eva rất hợp vai diễn này. Cô ấy có dáng vẻ của một cô giáo làng. Giá mà tôi đã có một cô giáo như thế (cười). Eva thể hiện rất tuyệt cả phần hài hước lẫn bi kịch. Vì vậy tôi thích làm việc với cô ấy.
– Ngôi nhà của Miss Peregrine bắt đầu là ở Bỉ. Anh đã quay một phần của phim ở Torenhof, gần Antwerpen. Anh đã chọn địa điểm thế nào ?
– Trước tiên, tôi có một địa điểm ở Anh, nơi tôi từng sống và phần lớn phim này quay ở đó. Nhưng tôi lại không tìm thấy một ngôi nhà đúng tinh thần câu chuyện, nên tôi đã tìm ở Pháp và Bỉ. Tôi muốn một tòa nhà thực sự là giống nhà chứ không phải giống một trụ sở hay bệnh viện . Một cái gì đó phải kỳ quặc. Rồi khi tôi nhìn thấy ngôi nhà này, trong đầu tôi hiện ngay lên tít của cuốn sách. và tôi biết ngay là chính nó. Ngôi nhà có rất nhiều hình vẽ và nóng bức ngột ngạt nữa.
– Ngôi nhà này trước kia là của một xưởng sản xuất bánh kẹo.
– Thật à ? Tôi đã không biết điều đó. Khi nó được rao bán, tôi đã rất muốn sở hữu. Nhưng có ai đó đã nhanh chân hơn (cười).
– Anh có thể cho biết những cảm hứng thị giác về ma quỷ trong phim này không ?
– Trong sách có miêu tả đấy. Nó là một dạng chuyện ma. và tôi muốn làm nó giống như một giấc mơ xấu (nightmare) của một đứa trẻ. Vì vậy, gương mặt chúng phải vô hồn và chúng vẫn có quần áo trên người. Tôi muốn làm một phim kinh dị như vậy.
– Còn anh, anh sợ điều gì ?
– Những điều mà người ta cho là đáng sợ theo cách thông thường trong cuộc sống lại không làm tôi sợ mấy. Mà đúng ra là tôi sợ một cuộc sống « bình thường » hơn (cười).
– Phim này là một cách anh thách thức ma quỷ ?
– Chính thế đấy. Đối với tôi, phim này là một dạng phân tích tâm lý hạng nặng đấy (cười).
(15/9/2018) Vừa xem xong phim Son of Saul (con trai của Saul), một phim về diệt chủng Do Thái của đạo diễn Laszló Nemes Hungary, giải Oscar phim nước ngoài hay nhất năm 2016. Phim được đánh giá cao nhờ góc nhìn mới về một chủ đề cũ, cách tiếp cận và cách dẫn chuyện lôi cuốn. Xem để thấy rằng một chế độ tàn ác bóp méo con người như nào, tước đoạt lương tri, trấn lột nhân phẩm và sinh ra những quái thai, những con người vô tri ra sao… Sự tàn ác và khủng bố tinh thần đã gieo rắc nỗi kinh hoàng bóp nghẹt hơi thở của hàng vạn con người, làm biến đổi gương mặt họ, tâm trí họ, khi cảm xúc bị tê liệt họ hành động như cái máy, không suy nghĩ được gì ngoài vài phản ứng bản năng. Cuộc sống cứ thế trôi đi, những hy vọng sống sót le lói dù chỉ thêm được vài tháng, vài ngày, thậm chí vài giờ … cũng đẩy người ta hành động như những con rối . Một cựu tù nhân của Auschwitz từng nói: « chúng tôi lúc đó như con vật, không nghĩ gì được, chỉ cố gắng sao sống sót qua cơn ác mộng, và cố tìm cách thoát ra bên ngoài bằng mọi cách ».
Thật khó để so sánh với hàng chục phim cùng đề tài mình đã từng xem như : Cuộc sống tươi đẹp, Người chơi đàn dương cầm, Bản danh sách Schindler, Cậu bé mặc bộ pijama kẻ sọc, Shoah, Chuyến tàu cuối cùng tới Auschwitz…, bởi mỗi phim là một góc nhìn khác về Holocaust, một cách kể chuyện khác, một thông điệp khác . Khó nói phim nào hơn phim nào… Chả hạn như trong phim Son of Saul, cảnh đầu cảnh cuối mình không có ấn tượng gì nhưng lại rất ấn tượng với một cảnh đoạn giữa, khi tên sĩ quan SS ra lệnh cho đội trưởng nhóm dọn xác phải đưa cho hắn bản danh sách loại ra 70 người trong nhóm, có nghĩa là 70 người trong đội đó sẽ phải chết vào ngày mai. Viên đội trưởng buộc phải ngồi xuống bàn và ánh mắt anh gặp ánh mắt Saul, một nhân viên làm việc trong đội, lúc đó đang phải dọn dẹp trong phòng. Trong một tình thế trớ trêu của cuộc sống, những ánh mắt không lời nào tả xiết … Xem phim Con trai của Saul cũng để thấy , ngay cả trong những thời khắc kinh hoàng nhất, lương tri con người vẫn le lói âm ỉ chờ dịp bùng lên..
một cảnh trong phim Son of Saul
Hay ở đoạn kết của phim Cậu bé mặc pijama kẻ sọc, cảnh cuối là một cảnh gai óc, nơi có tiếng gào thảm thiết của người mẹ trẻ, có ánh mắt tê dại của người cha trong cơn tỉnh ngộ muộn màng… những giọt mưa nặng khói xám u uất rơi xuống mặt đất lầy lội bùn như những vũng máu khô quánh không gì cứu vãn … Đông Tây gặp nhau trong cách nhìn về cái ác. Nhân quả có con đường đi của riêng nó . Sự thật có cách lên tiếng của nó, dù bị đàn áp. Hãm hại người khác, cố tình làm tổn hại đến cuộc sống của người khác, cũng chính là một cách (dù gián tiếp) đẩy cuộc sống của con cái và gia đình mình vào nguy hiểm.
phân đoạn cuối trong phim The Boy in stripped pijama
Một cảnh nữa rất ấn tượng về đề tài này nằm ở phim Người Chơi đàn dương cầm của đạo diễn Ba Lan Polanski. Đó là cảnh gần cuối phim, khi nhân vật sĩ quan SS, trong giờ phút cuối của chiến tranh, mơ hồ nhận ra thiện-ác, đã có một hành động nhân đạo cung cấp thức ăn cho một người Do Thái trốn trên gác xép, trước khi quân Đồng minh tiến vào thành phố. Trong nỗi sợ hãi và áp lực đe doạ tính mạng, trong nỗi hoang mang và gần như tuyệt vọng về tương lai, giai điệu của hy vọng vẫn ngân lên dưới đôi bàn tay run rẩy của một con người đang chống chọi với đói, khát, lạnh lẽo, và với cái chết … Người Do Thái sống sót này là nghệ sĩ piano, sau đó cố tìm lại viên sĩ quan kia để cảm ơn, nhưng đã không có cơ duyên gặp lại. Cảnh viên sĩ quan SS bị bắt, ngồi sau hàng rào thép gai trong trại tập trung, nhớn nhác tìm người cứu mình, nhưng đã muộn. Hình ảnh hàng rào mỏng manh mờ ảo trong ráng chiều chia ra một khoảng cách vời vợi giữa hai bên, giữa hai tư tưởng khác biệt. Làm hàng rào kẽm gai hoá ra cuối cùng để rào chính mình, và khi đứng bên trong đó, tất cả sự oai vệ quyền lực của một kẻ từng quyết định mạng sống hàng ngàn người khác cũng bay biến, chỉ còn lại sự thảm hại của một thân xác vô minh.
cảnh gần cuối trong phim Người chơi đàn dương cầm
Thế mới thấy tư tưởng con người quan trọng biết bao trong cuộc sống . Nếu bạn nhầm lẫn một món hàng, bạn mất ít tiền. Nếu bạn chọn nhầm một nghề nghiệp, bạn có thể mất 5 năm. Cuới nhầm người, bạn có thể mất 10-15 năm. Nhưng nếu nhầm lẫn về tư tưởng, nó có thể dẫn người ta đi xa, rất xa, quá xa, thậm chí không tài nào trở lại được nữa…
Kể cũng hài, Hitler muốn tận diệt Do Thái và lập ra cái gọi là « giải pháp tối hậu về vấn đề Do Thái » và muốn thực hiện triệt để. Hàng triệu triệu đô la đã được đầu tư cho một hệ thống tàn sát khổng lồ khắp nước Đức và nhiều quốc gia bị Đức chiếm đóng lúc đó. Tuy nhiên, Hitler không tài nào nhận được sự hợp tác triệt để như hắn mong muốn. Nhiều nước ở châu Âu trong đó có cả các nước còn chịu sự cai quản của Đức đã không thực hiện lệnh trục xuất người Do Thái như Hitler mong đợi : Đan Mạch, Bulgari, Phần Lan, Nauy, Ý, Bồ Đào Nha, Bỉ, Pháp, Ba Lan… những nước đã cứu mạng hàng trăm ngàn người Do Thái thoát khỏi cái chết. Và thậm chí cả trong lòng nước Đức trong cơn say huỷ diệt, vẫn có những dòng chống đối ngấm ngầm chờ cơ hội (phim Bản danh sách Schindller). Bởi vậy, kế hoạch tận diệt người Do của Hitler không bao giờ thực hiện đc, bởi « người tính không bằng Trời tính ». Hitler tự cho mình thông minh, nhưng lại ko hiểu đc điều cơ bản là những hành động phi nhân tự nó luôn sinh ra các năng lượng tiêu cực và sẽ quật lại chính chủ nhân của nó vào lúc « gần tới vinh quang ».
Tuy nhiên, phải nói luôn là trong danh sách những kẻ giết người nhiều nhất thế giới thì Hitler chưa phải đại gia, hic.. Mức độ khủng khiếp và tàn bạo vẫn chưa đua được với Mao Trạch Đông và Stalin. Những con số thông kê khiến người ta phải giật mình. Theo các thống kê quốc tế, trong giai đoạn từ năm 1946 đến 1976, chính sách Đại Nhảy Vọt của Mao đã giết 70 triệu mạng, đưa Mao lên top đầu thế giới trong danh sách giết người. Tiếp bước là Stalin của Nga với tội ác sát hại khoảng 60 triệu mạng. Những hình ảnh lung linh của Hồng quân Liên Xô đã bốc khói ngay sau khi giải phóng Đức bằng các cuộc cướp bóc, hãm hiếp, trả thù… liên tiếp dẫn tới cái chết của hàng chục triệu người ở châu Âu, giúp Stalin đứng hàng thứ hai trong danh sách quái vật ăn thịt người, trên cả Hitler (17 triệu mạng) !!! Dân Do Thái, Nga, Đức, Ba Lan… kể cũng khổ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa thoát nạn Đức quốc xã lại sa vào lưới của Stalin. Các trại tù khổ sai do Stalin lập nên để hành hạ con nguời cũng chỉ thua Hitler chút xíu . Kết thúc thì đều là cái chết !
Khi nào thì con người ta thức tỉnh ? Chỉ khi gần thua ? Chỉ khi sắp bại ? Hitler, Stalin có thức tỉnh trước khi chết ?
Chợt nhớ tới bài hát nổi tiếng « Blowing in the wind » của Bob Dylan từ thập niên 70 : Cần có bao nhiêu tai để nghe thấy tiếng kêu khóc ? Cần đi qua bao nhiêu con đường để được gọi là Con Người ??? …….
Nửa thế kỷ trước, những lời này đã vang lên, vang lên …
(1/3/2017) Từ hồi có con bé là mình toàn xem phim họat hình là chính Hầu như phim nào của Pixar-Disney mình cũng đều thích. Năm nào cũng rình xem Oscar trao giải cho phim họat hình nào. Năm 2017 phim Zootopie được trao giải mình thấy cũng được. Nhưng mình có ấn tượng hơn nhiều với phim Inside Out. Trời, tình cờ xem cái trailer có mấy giây thôi mà mình bỏ cơm luôn, há miệng ngồi xem Sao mà người lớn hay thua trẻ con thế nhể 🙂
Xem 1 review về phim Inside Out (bản tiếng Việt có tên là Những mảnh ghép cảm xúc), trong đó có một câu hỏi: nếu ta chỉ có một cảm xúc thôi thì sẽ như thế nào ? Ha, nó làm mình nhớ tới đọan hậu phim Toy Story (tập 3) có đọan cô búp bê Barbie cứ phải nhe răng ra cười mỏi hết cả hàm mà máy quay nó chưa chịu off khiến cuối cùng cô phải phẩy tay ra hiệu: thôi đi, đủ rồi ! Đời sống có vui có buồn, có thất bại có thành công, có ngày có đêm, có nắng có mưa… Có những lúc, có những bối cảnh chả có gì đáng cười mà cứ nhe răng ra thì chứng tỏ được gì ngoài việc khẳng định lỗi hệ thống ? Thà rằng cất công tìm hiểu những cảm xúc đó và học cách cân bằng nó, hơn là việc cứ nhăm nhăm giết chết một cảm xúc nào đó chỉ vì nó « có vẻ không tích cực lắm » . Thứ nhất là nó cũng chưa chắc hòan tòan tiêu cực đâu, nó có vai trò của nó đấy; thứ hai là cũng có giết được đâu, càng dìm nó càng bung ra chứ đùa à ? Hãy thử hình dung 5 cảm xúc trong phim Inside Out , nếu 4 cái kia chết hết đi, còn lại mỗi cô Joy (vui vẻ) tung tăng suốt ngày thử hỏi liệu cô nhảy nhót được bao lâu ? Hớn quá đà và liên miên thực ra cũng chả tốt (ít nhất là về mặt năng lượng) thậm chí còn có thể biến thiên sang tiêu cực chứ chả chơi ! Nên cái gì cũng vừa phải thôi. Quan trọng là biết cách quản lý chúng. Mà muốn quản lý đựoc thì trước hết phải hiểu đã nhé. Ngoài Joy (vui vẻ), các cảm xúc khác cũng không hòan tòan tiêu cực. Tạo hình nhân vật Worry (lo lắng, sợ hãi) gầy gò và có màu tím rất chuẩn, nhưng nhờ có nó mà trong nhiều tình huống ta có thể tránh được những tai nạn, hiểm nguy… Cũng vậy, nhân vật Angry (giận dữ) cũng không hòan tòan tiêu cực. Đôi khi nó là tiếng chuông báo động một vấn đề nào đó. Còn Sad (nỗi buồn) thì hãy nghe chính nhà làm phim Ronnie Del Carmen (đồng đạo diễn) nói: « trong quá trình làm phim , tôi có ấn tượng nhất với nhân vật Sad bởi nó chứa một điều gì đó sâu sắc bên trong ». Tạo hình nhân vật Joy được thiết kế có màu vàng, tượng trưng cho sự vui vẻ. Còn Sad được phủ màu xanh blue, tượng trưng cho nỗi buồn. Cuối phim nhé, Joy phải kéo Sad đi theo. Đó là một cặp không thể tách rời. Joy không đi nổi một mình trên hành trình của mình. Nó cần có Sad. Mà hãy nhìn chính Joy ý nhé, tóc và cả mắt của Joy cũng có màu xanh blue y chang như của Sad. Niềm vui nào mà không đi qua hay mang theo nỗi buồn nào đó ? Vâng, Joy và Sad là hai nhân vật chính của phim. Với phim Inside Out, các nhà làm phim đã tiến một bước gần hơn với các quan niệm phương Đông khi mon men đề cập tới các dạng năng lượng vô hình. Phim làm cho trẻ con, cả trẻ bé và trẻ nhớn đấy nhé 😉