Encanto – thế giới đang chờ một phép màu ?

Encanto. Tiếng Việt dịch nôm na là Vùng đất thần kỳ.
Phim kể câu chuyện về một dòng họ nhập cư từ Nam Mỹ (nghe rất thời sự Mẽo rồi nha) 🙂
Sau khi thoát khỏi hiểm nguy, họ tìm đến vùng đất mới lập cư. Cái giá quá đắt trong cuộc thoát thân đã cho họ sức mạnh tinh thần kỳ diệu để vươn lên trong cuộc sống mới. Và họ đạt được thành công, trở nên lớn mạnh, làm chỗ dựa tinh thần cho cộng đồng. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong họ ẩn giấu những nỗi sợ khi ý thức được các nguy cơ đổ vỡ, các rạn nứt đang âm thầm diễn ra…
Mọi người ai nấy đều mệt mỏi khi cứ gồng lên để giữ hình ảnh hoàn hảo về gia đình và bản thân, nhưng họ vẫn phải cố. Họ sợ sự sụp đổ…
Nhưng rồi những bí mật (nhất là những bí mật động trời) như những cơn gió cuồng chân luôn tìm thấy các khe cửa để thoát ra bên ngoài.
(Không hiểu sao cái bài hát « We dont talk about Bruno » khiến mình nghĩ nó giông giống kiểu « chúng ta đừng nói về Kennedy nữa ».. hehe.. Trong phim, Bruno là một thành viên của dòng họ, có khả năng tiên đoán, đã biến mất mang theo những bí mật ko nên nói ra.. haha..)

Mirabel, một cô gái bình thường trong gia tộc, người duy nhất ko được ban cho bất kỳ tài năng nào (kiểu như phiên bản lỗi ;), khao khát khám phá bí mật với hy vọng tìm được giải pháp cho những bất ổn hiện tại. Cô cũng mong làm được điều gì đó cho gia đình, tìm cách cứu sự thiêng liêng đang bị đe doạ, để gia đình tự hào về cô, vì trước nay cô vẫn bị xem như vô dụng, chả làm đc trò trống gì.. Tuy nhiên, những nỗ lực của cô không mang lại kết quả như mong muốn, nhưng điều kỳ diệu đã âm thầm nhen lên từ những cố gắng nhỏ nhất mỗi ngày…
Phim trẻ con mà đề cập đến những vấn đề thời sự nóng bỏng thế giới: sự luân chuyển thế hệ, vấn đề giai cấp, sự hoà giải, giải pháp cho các xung đột nội tại trên thế giới..

Khi người ta sợ sự sụp đổ thì sự sụp đổ có khi xảy ra còn nhanh hơn. Có những việc đôi khi phải đi tới tận cùng, có những lúc con đường tới bình yên phải đi xuyên qua giông bão…
Chỉ có sự chân thành, thực sự cởi lòng với nhau, mới tạo dựng được niềm tin và hé mở khả năng cùng nhau xây dựng lại từ sự đổ vỡ, hướng tới một tương lai sáng sủa hơn, nơi có chỗ cho tất cả mọi người được toả sáng.

Theo như trong phim, sứ mệnh lớn lao được đặt vào tay giới trẻ của hôm nay (hơi giống trong phim Rồng thần cuối cùng – Raya and the last dragon) khi cô gái phải chắp lại các mảnh vỡ của quá khứ để tìm lại sức mạnh kết nối tái tạo cuộc sống… Lời ca thú vị nhất trong phim này có lẽ là « open your eyes » 😍

Tuy nhiên, giải pháp trong phim trẻ con thì có vẻ đơn giản hơn đời thực: chỉ cần ôm nhau thắm thiết là hoá giải được mọi thứ. Liệu người lớn làm được vậy không ? Tôi không biết, vì thế giới phức tạp hơn phim rất nhiều.
Nhưng có một điều chắc chắn, điều kỳ diệu có thể đến từ bất kỳ ai, bất kỳ cá nhân nào, ở bất kỳ nơi đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Đó chính là điều kỳ diệu nhất.
Và thời gian là điều kỳ diệu thứ hai.
Phim sử dụng màu sắc sinh động rực rỡ, cách xây dựng nhân vật đa dạng và cân bằng giữa những điểm mạnh điểm yếu, và đặc biệt được thiết kế như một phim nhạc kịch với những vũ điệu lời ca sôi động của văn hoá Nam Mỹ, như thầm gửi gắm hy vọng cho một tương lai tươi sáng, hạnh phúc và hài hoà hơn. 24/1/22

Inside Out (Những mảnh ghép cảm xúc)

(1/3/2017) Từ hồi có con bé là mình toàn xem phim họat hình là chính 🙂 Hầu như phim nào của Pixar-Disney mình cũng đều thích. Năm nào cũng rình xem Oscar trao giải cho phim họat hình nào. Năm 2017 phim Zootopie được trao giải mình thấy cũng được. Nhưng mình có ấn tượng hơn nhiều với phim Inside Out. Trời, tình cờ xem cái trailer có mấy giây thôi mà mình bỏ cơm luôn, há miệng ngồi xem 😃Sao mà người lớn hay thua trẻ con thế nhể 🙂

Xem 1 review về phim Inside Out (bản tiếng Việt có tên là Những mảnh ghép cảm xúc), trong đó có một câu hỏi: nếu ta chỉ có một cảm xúc thôi thì sẽ như thế nào ?
Ha, nó làm mình nhớ tới đọan hậu phim Toy Story (tập 3) có đọan cô búp bê Barbie cứ phải nhe răng ra cười mỏi hết cả hàm mà máy quay nó chưa chịu off khiến cuối cùng cô phải phẩy tay ra hiệu: thôi đi, đủ rồi ! 
 Đời sống có vui có buồn, có thất bại có thành công, có ngày có đêm, có nắng có mưa… Có những lúc, có những bối cảnh chả có gì đáng cười mà cứ nhe răng ra thì chứng tỏ được gì ngoài việc khẳng định lỗi hệ thống ?  Thà rằng cất công tìm hiểu những cảm xúc đó và học cách cân bằng nó, hơn là việc cứ nhăm nhăm giết chết một cảm xúc nào đó chỉ vì nó « có vẻ không tích cực lắm » . Thứ nhất là nó cũng chưa chắc hòan tòan tiêu cực đâu, nó có vai trò của nó đấy; thứ hai là cũng có giết được đâu, càng dìm nó càng bung ra chứ đùa à ? 
Hãy thử hình dung 5 cảm xúc trong phim Inside Out , nếu 4 cái kia chết hết đi, còn lại mỗi cô Joy (vui vẻ) tung tăng suốt ngày thử hỏi liệu cô nhảy nhót được bao lâu ? Hớn quá đà và liên miên thực ra cũng chả tốt (ít nhất là về mặt năng lượng) thậm chí còn có thể biến thiên sang tiêu cực chứ chả chơi ! Nên cái gì cũng vừa phải thôi. Quan trọng là biết cách quản lý chúng. Mà muốn quản lý đựoc thì trước hết phải hiểu đã nhé. Ngoài Joy (vui vẻ), các cảm xúc khác cũng không hòan tòan tiêu cực. Tạo hình nhân vật Worry (lo lắng, sợ hãi) gầy gò và có màu tím rất chuẩn, nhưng nhờ có nó mà trong nhiều tình huống ta có thể tránh được những tai nạn, hiểm nguy… Cũng vậy, nhân vật Angry (giận dữ) cũng không hòan tòan tiêu cực. Đôi khi nó là tiếng chuông báo động một vấn đề nào đó. Còn Sad (nỗi buồn) thì hãy nghe chính nhà làm phim Ronnie Del Carmen (đồng đạo diễn) nói: « trong quá trình làm phim , tôi có ấn tượng nhất với nhân vật Sad bởi nó chứa một điều gì đó sâu sắc bên trong ». Tạo hình nhân vật Joy được thiết kế có màu vàng, tượng trưng cho sự vui vẻ. Còn Sad được phủ màu xanh blue, tượng trưng cho nỗi buồn. Cuối phim nhé, Joy phải kéo Sad đi theo. Đó là một cặp không thể tách rời. Joy không đi nổi một mình trên hành trình của mình. Nó cần có Sad. Mà hãy nhìn chính Joy ý nhé, tóc và cả mắt của Joy cũng có màu xanh blue y chang như của Sad. Niềm vui nào mà không đi qua hay mang theo nỗi buồn nào đó ? Vâng, Joy và Sad là hai nhân vật chính của phim. Với phim Inside Out, các nhà làm phim đã tiến một bước gần hơn với các quan niệm phương Đông khi mon men đề cập tới các dạng năng lượng vô hình. Phim làm cho trẻ con, cả trẻ bé và trẻ nhớn đấy nhé 😉