Tôi không sợ ma, mà đúng ra là sợ…

Jean Cocteau từng nói : »Hãy trau dồi những gì mà người ta trêu chọc bạn, bởi đó chính là cá tính của bạn ». Tim Burton nhớ câu này nằm lòng . Suốt thời trẻ, anh thường nghe người ta phán mình là « nhân vật lạ ». Và anh lấy chính điều đó vào cuộc sống và các phim của mình. Từ Edward Scissorhands, tới Beetlejuice, rồi Big Fish, nhờ các phim lạ lạ như vậy mà anh đã vươn tới thành một đạo diễn nổi tiếng trong thế hệ của mình. Bộ phim mới của anh lại khẳng định lần nữa một phong cách lạ .

Hãy đến với ngôi nhà của Miss Peregrine và những đứa trẻ lạ lùng …
Dưới đây là cuộc chuyện trò của đạo diễn Tim Burton với một nhà báo điện ảnh Bỉ.

– Theo nhà văn Ransom Riggs, tác giả của truyện « Miss Peregrine » thì anh đã có ý tưởng chuyển thể truyện của ông ấy, khá lâu trước khi chính thức nói chuyện với ông về dự án này.

– Tôi thấy truyện của ông ấy khá thú vị. Ngay khi mở ra, tôi đã thấy rất nhiều tấm ảnh cũ ở đó. Tôi cũng sưu tập nhiều ảnh cũ, tuy không nhiều bằng ông ấy. Và tôi nghĩ rằng chúng tôi có cùng nhiều lý do để làm: mỗi tấm ảnh kể một câu chuyện hoặc khởi đầu một cuộc phiêu lưu. Trí tưởng tượng của bạn sẽ điền vào những chỗ bị hổng.

– Và anh có ngay vai chính Jacob với người mà anh rất thân ?

– Vâng, đó là bà tôi. Tôi sống với bà từ nhỏ. Bà luôn che chở và cho tôi niềm tin. Bà cho tôi ăn và một mái ấm. Bà để cho tôi là chính mình trong một giai đọan khá quan trọng trong cuộc đời.

– « Miss Peregrine nói về tầm quan trọng của những người khác mà nhờ đó họ bước vào thế giới giàu có. Đó là một nội dung quan trọng đối với anh ?

– Đúng vậy. Khi còn nhỏ tôi chả thấy mình có gì không bình thường, nhưng bởi vì tôi thích xem phim ma và thích chơi ở nghĩa địa mà người ta gán cho tôi một cái nhãn « không bình thường » . Và nó đã cản trở tôi một thời gian. Cho tới một ngày tôi nhận thức được rằng tôi có lợi thế chính ở điều đó. Anh thấy đó, giờ tôi làm phim ma . Nó cho tôi khả năng gặp gỡ những người anh hùng của mình như Vincent Price, Christopher Lee..
Cái gì lúc đầu có vẻ tệ về sau lại hóa ra rất tốt. Mọi người đều một lúc nào đó trong cuộc sống cảm nhận mình là một ai đó khác. Với phim này tôi muốn nói với tất cả bọn trẻ rằng cái ok nhất là hãy là chính mình thôi. Ngay cả khi đôi lúc rất khó khăn.

– Anh có một điều gì đó chung với những đứa trẻ đặc biệt trong phim này ?

– Vâng, trong cái cách chúng là những đứa trẻ cực kỳ bình thường trong cuộc sống chung như biết bao gia đình khác. Một cách nói ẩn dụ thôi. Như là bọn trẻ có những giấc mơ lạ lùng vậy. Phim cũng muốn nói về những giấc mơ lạ.

– Nếu là một trong những đứa trẻ đó và có thể chọn, liệu anh sẽ thích xem một cảnh lửa cháy hay lũ ma quỷ vô hình ?

– Ma quỷ thì tôi thấy rồi còn zì (cười) . Anh chẳng biết trong đầu tôi có gì đâu .

(đọc tới đọan này, tôi lại nghe thấy vang lên ca khúc Zombie của Cranberies : what’s in your headdddddd ? 🙂 )

– Sao anh lại chọn Eva Green cho vai Miss Peregrine ?

– Miss Peregrine là một dạng phim Scary poppins . Cô có một phần hoang dại và có thể biến thành một con chim. Tôi thích những nhân vật nữ mà không nhất thiết phải biểu diễn những khả năng của họ. Họ là chính họ thôi. Mạnh mẽ, mà không phải cứ vì là đàn ông hay đàn bà. Tôi thấy Eva rất hợp vai diễn này. Cô ấy có dáng vẻ của một cô giáo làng. Giá mà tôi đã có một cô giáo như thế (cười). Eva thể hiện rất tuyệt cả phần hài hước lẫn bi kịch. Vì vậy tôi thích làm việc với cô ấy.

– Ngôi nhà của Miss Peregrine bắt đầu là ở Bỉ. Anh đã quay một phần của phim ở Torenhof, gần Antwerpen. Anh đã chọn địa điểm thế nào ?

– Trước tiên, tôi có một địa điểm ở Anh, nơi tôi từng sống và phần lớn phim này quay ở đó. Nhưng tôi lại không tìm thấy một ngôi nhà đúng tinh thần câu chuyện, nên tôi đã tìm ở Pháp và Bỉ. Tôi muốn một tòa nhà thực sự là giống nhà chứ không phải giống một trụ sở hay bệnh viện . Một cái gì đó phải kỳ quặc. Rồi khi tôi nhìn thấy ngôi nhà này, trong đầu tôi hiện ngay lên tít của cuốn sách. và tôi biết ngay là chính nó. Ngôi nhà có rất nhiều hình vẽ và nóng bức ngột ngạt nữa.

– Ngôi nhà này trước kia là của một xưởng sản xuất bánh kẹo.

– Thật à ? Tôi đã không biết điều đó. Khi nó được rao bán, tôi đã rất muốn sở hữu. Nhưng có ai đó đã nhanh chân hơn (cười).

– Anh có thể cho biết những cảm hứng thị giác về ma quỷ trong phim này không ?

– Trong sách có miêu tả đấy. Nó là một dạng chuyện ma. và tôi muốn làm nó giống như một giấc mơ xấu (nightmare) của một đứa trẻ. Vì vậy, gương mặt chúng phải vô hồn và chúng vẫn có quần áo trên người. Tôi muốn làm một phim kinh dị như vậy.

– Còn anh, anh sợ điều gì ?

– Những điều mà người ta cho là đáng sợ theo cách thông thường trong cuộc sống lại không làm tôi sợ mấy. Mà đúng ra là tôi sợ một cuộc sống « bình thường » hơn (cười).

– Phim này là một cách anh thách thức ma quỷ ?

– Chính thế đấy. Đối với tôi, phim này là một dạng phân tích tâm lý hạng nặng đấy (cười).

(La Libre – 23/10/2016)

Mario Vargas Llosa: nếu anh là một nhà sáng tạo thực thụ, anh ở khắp nơi !

Mario Vargas Llosa sinh tại Peru, sống 10 năm đầu tiên ở Bolivia. Sau khi học luật và văn học ở Lima, ông nhận được học bổng ở Madrid và hòan thành luận văn. Sau đó ông sang Paris sống 9 năm. Ông hâm mộ Flaubert, Victor Hugo, Malraux, Sartre , Camus.. và kết bạn với những cây cổ thụ của văn học Mỹ la tinh như Julio Cortazar, Carlos Fuentes, Octvio Paz và Gabriel Garcia Marquez (riêng với Gabriel sau này ông có xung đột về tư tưởng nên đã cắt đứt mối quan hệ này)

Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của ông , Thành phố và bầy chó (La Ville et les chiens) gây được tiếng vang và rất thành công cũng như những cuốn tiếp theo: Lầu Xanh (La maison verte), Trò chuyện ở quán Nhà thờ (Conversation à la Cathédrale), Dì Julia (La Tante Julia) , Người Cẩu thả (Le Scribouillard) và Lễ hội dê (La Fete au bouc) .
Ông có tài ở nhiều thể lọai: tiểu thuyết, phê bình nghệ thuật, chuyện ngắn, ghi chép, viết kịch, viết báo, ông cũng viết cả chuyện cho trẻ em..
Từng sống ở Paris, Berlin, London, Mỹ, Tây Ban Nha, ông nhận được khá nhiều giải thưởng quốc tế, trong đó có giải Nobel văn học năm 2010, do vua Thụy Điển trao tặng. Ông đuợc vua Tây Ban Nha vinh danh và được ghi tên vào Viện Hòang Gia Tây Ban Nha.

Mới đây, nhà văn gốc Peru đã trở thành tác giả người nước ngoài đầu tiên vinh dự bước chân vào La Pléiade danh tiếng (tủ sách tinh hoa văn học). Nhân dịp này, ông đã dành một cuộc trò chuyện đặc biệt với tạp chí Point de Vue ( Pháp).

– La Pléiade vừa trân trọng giới thiệu tiểu thuyết hư cấu của ông trong 2 số liền. Điều đó có ý nghĩa gì với ông ?

– Đó là một đặc quyền lớn lao mà NXB Gallimard dành cho tôi. Tôi ý thức được điều đó và rất vui . Hàng năm vào ngày sinh của tôi, tôi vẫn mua một tập của Pléiade. Tôi phải tiết kiệm tiền cả năm mới tự tặng mình một món quà như vậy mỗi năm .

– Ông có nhớ tập đầu tiên mà ông đã mua không ?

– Đó là tác phẩm của Rimbaud . Tôi mê tác giả này từ lúc còn trẻ .

– Ông đã có được tất cả vinh dự trên thế giới, ông viết nhiều thể lọai văn học, nhận nhiều giải thưởng . Vậy những thách thức tiếp theo của ông là gì ? Còn gì để ông thử nghiệm nữa đây ?

– Còn biết bao điều tôi chưa làm mà. Tôi biết rằng tôi không có thời gian để thực hiện tất cả. Nhưng khi tôi còn sống, tôi sẽ cố gắng không ngừng làm mới mình. Các kế họach của tôi hiện nay đặc biệt dành cho văn học : tôi còn biết bao câu chuyện muốn kể ! Tôi có một dự án rất tham lam mà tôi chắc sẽ chả có đủ thời gian để hoàn thành, đó là chủ đề về tự do. Tôi muốn kể câu chuyện làm thế nào mà một ông, sống trong một làng nhỏ xứ Ecosse, đã bắt đầu tự đặt câu hỏi: tự do là gì. Nó tạo ra một dòng chảy lịch sử, xã hội, văn hóa, kinh tế; điều mà cuối cùng cho phép xã hội biến chuyển. Tôi muốn kết thúc cuộc đời mình bằng cách ít nhất là bắt đầu viết cuốn sách này.

– Phải chăng nước Pháp và nền văn học Pháp đã làm nên ông ? Liệu ông có thể trở thành nhà văn không, nếu vẫn ở Peru ?

– Nếu tôi vẫn ở Peru, tôi sẽ trở thành một nhà văn rất khác. Các kinh nghiệm ở châu Âu của tôi đã khiến tôi thay đổi sâu sắc. Nó góp phần tạo nên tôi, làm nên con người tôi như hôm nay. Nếu không có kinh nghiệm sống ở nước ngoài, tôi sẽ không trở thành nhà văn như tôi hôm nay. Sự ảnh hưởng lớn nhất đánh dấu nơi tôi là sự ảnh hưởng của nước Pháp. Hồi trẻ, tôi ngốn ngấu đọc các tác phẩm cổ điển Pháp. Ngay khi bắt đầu học tiếng Pháp ở trường đại học, tôi đã đọc bằng tiếng Pháp và tôi đọc chủ yếu các tác giả Pháp. Rồi 8 năm sống ở Pháp vào đầu những năm 60 là những năm quan trọng nhất trong sự học hành của tôi. Chính ở Paris tôi đã thực sự trở thành nhà văn. Cũng chính ở Paris tôi đã khám phá châu Mỹ la tinh có góc nhìn văn hóa và văn học, cái mà trước đó tôi hoàn tòan mù mờ. Thời đó, người ta sống trong sự chia cắt nào đó của đất nước . Tôi còn chưa có ý thức về sự tồn tại của một thực thể văn hóa. Nước Pháp đã mang đến cho tôi ý tưởng về tính phổ quát : anh không chỉ viết về một nơi nho nhỏ nào đó quanh anh. Tầm nhìn của người sáng tạo văn học nghệ thuật phải là tầm nhìn của thế giới. Ngòai tính phổ quát này, là tiếng gọi tự nhiên của văn hóa Pháp. Và tính phê bình, một đặc tính cơ bản khác của văn hóa Pháp, nó rất hiện hữu trong cách viết của tôi.

– Người Peru trở thành người Tây Ban Nha, rồi ông đã sống ở Bolivia, Pháp, Đức, Anh và Mỹ. Ông có cảm thấy mình như một nhà văn Nam Mỹ không ? hay là một nhà văn tòan cầu ?

– Nếu anh là một nhà sáng tạo thực thụ, anh ở khắp nơi. Ngay cả khi gốc rễ của anh gắn với một nơi nào đó. Tôi nói tiếng Tây Ban Nha – Peru. Trong những cuốn sách thực hiện ở Peru, tôi đặc biệt sử dụng ngôn ngữ Tây Ban Nha – Peru này, nhưng nếu nó được thực hiện ở Brazil hay Cộng hòa Dominica, tôi sẽ viết bằng tiếng Tây Ban Nha phổ thông . Tính tư duy , tầm nhìn mà tôi có với tư cách nhà văn không bị đóng dấu bởi một xã hội đặc thù nào. Kinh nghiệm của tôi là luôn tòan cầu hơn. Vả lại, văn chương thực thụ thì luôn luôn phổ quát. Tôi cảm thấy vững vàng ở khắp nơi, tôi biết tôi sống ở đâu. Hiện tôi sống ở Tây Ban Nha, nơi tôi tham dự vào đời sống văn hóa Tây Ban Nha. Cũng vậy khi tôi sống ở Anh, Pháp hay Mỹ. Tôi hòa nhập ngay lập tức với nơi tôi sống. Ngay cả những nơi có thể có vẻ kỳ lạ với tôi, thì tôi cũng cảm thấy như nhà mình. Tôi trở thành một công dân thế giới như thế đấy. Đó là đặc quyền của các văn sĩ, các nghệ sĩ . Ngay cả khi anh không ra khỏi nước mình, thế giới của một người sáng tạo cũng không bị giới hạn bởi các biên giới.

– Thời trẻ ông đã ngốn ngấu các tác phẩm cổ điển. Trong khi đó, cha ông đã từng tìm cách để tránh cho ông khỏi ảnh hưởng của văn chương. Điều gì trong ông đã quyết định cái nhu cầu viết lôi cuốn này ?

– Đó là một sự lựa chọn. Người ta thường có một khuynh hướng nào đó, và vào một lúc nào đó, ta chọn trở thành nhà văn. Vậy thì như Flaubert nói, viết đã trở thành một cách sống. Và ta tổ chức tòan bộ đời sống của ta theo sự lựa chọn đó. Tất cả đều dẫn tới viết và viết. Năm 1958 tôi ở Madrid và lấy bằng tiến sĩ văn học. Tôi đã hiểu rằng nếu tôi muốn trở thành một nhà văn, tôi phải cấu trúc cuộc sống của tôi hòan toàn theo tiếng gọi đó. Tôi đã biết từ lúc đó rằng viết phải trở thành mối bận tâm đầu tiên của tôi và tôi phải tự điều chỉnh các năng lượng của mình để viết, ngay cả nếu tôi phải làm việc ở đâu đó để kiếm sống. Tôi đã rất may mắn bởi vì ở Paris tôi đã tìm được những công việc cho tôi có thời gian rảnh. Tôi làm những việc này chỉ với lý do duy nhất là nó cho phép tôi viết hàng ngày một cách có kỷ luật.

« Tiểu thuyết là câu chuyện riêng tư của các dân tộc » là một câu dẫn của Balzac nhấn mạnh trong cuốn Trò chuyện ở quán Nhà thờ (Conversation à la Cathédrale). Ông theo đuổi mục tiêu nào qua tác phẩm hư cấu của ông ?

– Tiểu thuyết diễn tả đời sống xã hội của một viễn cảnh mà không phải viễn cảnh của lịch sử, của xã hội học, hay của báo chí. Nó không chỉ phản ánh hành động của con nguời, mà còn cả đời sống bên trong họ. Văn học có thể trăn trở về những giấc mơ, những ảo tưởng. Cái không gian bí mật này thóat khỏi lịch sử . Nó cho chúng ta cái nhìn hoàn tòan về cuộc sống.

– Ông có cảm thấy vừa bất lực với việc nhà văn sống trong thế giới thực , vừa cảm thấy mạnh mẽ để tạo ra một thế giới khác nhờ sức mạnh của trí tưởng tượng ? Ông có sống cuộc sống của các nhân vật anh hùng của ông ?

– Người ta xây dựng các nhân vật. Nhưng điều rất thú vị ở chỗ vào một lúc nào đó, các nhân vật giải phóng khỏi tác giả và trở thành những ngừoi tự do, có những tính cách riêng của họ mà ta phải tôn trọng. Ta không thể áp đặt cho họ một cách ứng xử nào đó . Khi ta phát hiện ra rằng có một sự bắt chước cuộc sống thực sự, đó là lúc thích thú nhất và cũng cảm động nhất trong công việc viết văn.

– Ông đôi khi đã dấn sang chính trị: khi ông ra ứng cử tổng thống Peru, hay bây giờ trong việc bảo vệ thể chế dân chủ ở Venezuela. Ông làm thế nào để duy trì sự cân bằng tế nhị này ?

– Văn học mãi luôn là mối quan tâm hàng đầu của tôi. Tôi tham dự vào các cuộc tranh luận chính trị với tư cách nhà văn , đặc biệt bằng cách viết. Thời gian ra ứng cử tổng thống chỉ là một giai đọan rất ngắn trong cuộc đời tôi. Chính bằng những bài tôi viết trên báo là tôi tham dự vào các cuộc bàn luận công cộng. Tôi tin đó là một trách nhiệm, không chỉ đối với các nhà văn mà đối với tất cả mọi người. Nếu anh không tham gia vào đời sống chính trị, anh không có quyền than phiền. Đó là một trách nhiệm công dân và đạo đức. Nhưng chính trị không phải là tiếng gọi của tôi.

– Theo ông, đâu là tương lai của văn học khi đối diện với cơn bão về hình ảnh và giải trí ?

– Văn học sẽ sống tiếp. Nhưng sẽ là rất buồn nếu văn học chỉ sống trong các hầm mộ, một cách ngoài lề . Cũng có thể rằng phần lớn xã hội có thể từ chối văn học và chọn hình ảnh để giao tiếp, để thông tin hoặc để giải trí. Nó sẽ là một sự bào mòn khủng khiếp trong đời sống nếu điều đó xảy ra. Đó sẽ là do xã hội lựa chọn chứ không phải một định mệnh. Ngôn ngữ và văn học không thể bị thay thế bởi các hình ảnh nhân tạo. Những hình ảnh không có khả năng ý thức về thực tế một cách phức hợp . Khi công chúng nhận hình ảnh, họ trở nên thụ động. Tư duy phê bình sẽ biến mất cùng với văn học. Tất cả những điều đó, thật may, vẫn còn khá xa. Tuy nhiên cũng có những dấu hiệu đáng lo ngại.

– Từ nào là từ yêu thích của ông ?
– Tự do ! Bởi tự do cho phép con người và xã hội phát triển. Nó hỗ trợ giao tiếp và sự gắn kết hòa bình giữa con người. Đó là một cơ bản về quyền con người. Tóm lại, tự do đã tạo nên tất cả các tiến bộ của nhân lọai.

(dịch từ tạp chí Point de Vue, số 3532, tuần đầu tiên của tháng 4/2016)

Unique
Mensuellement
Annuellement

Make a one-time donation

Make a monthly donation

Make a yearly donation

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

€5,00
€15,00
€50,00
€5,00
€15,00
€100,00
€5,00
€15,00
€100,00

Hoặc tự điền số tiền bạn muốn ủng hộ:


Your contribution is appreciated.

Your contribution is appreciated.

Your contribution is appreciated.

DonateDonate monthlyDonate yearly