Người Canh Gác

Tác giả: Christos (Pháp)
Chuyển ngữ: Vân Lê


Phần 1: Bí mật lớn (tập 2)

Chương 6: KHU RỪNG

Có hai con đường dẫn vào rừng. Một đường cách nhà nó vài căn có vẻ hơi quá mạo hiểm: mẹ nó có thể nhìn thấy từ ngoài vườn. Gần như chiều nào bà cũng ở đó, để viết… Tốt nhất là nên đi con đường bên kia: một con hẻm ít ai để ý, khuất sau dãy hàng rào tuyết tùng.
Nó có cảm giác như đang lao vào hành lang của một lâu đài ma ám nào đó! Một nỗi sợ hãi mơ hồ nhen nhóm bên trong, cảm giác bùng nhùng như là nó đã từng trải qua điều này trước kia. Có vẻ như cơn ác mộng của mình … Nó lẩm bẩm. Đến bìa rừng, nó huýt sáo để tự trấn an một chút.

Nó bị giật ra khỏi dòng suy nghĩ bởi tiếng « c-rắc » của một cành cây, tiếp theo là một tiếng rít ngắn. Nó đông cứng lại, các giác quan căng ra. Đó không phải tiếng bước chân của một người đi dạo hay của bác bảo vệ rừng. Ôi không ! hoàn toàn không !
Có một tiếng rít đáng ngờ khác. Ai đó đang đi đến! Ai đó hoặc cái gì đó. Có thể chính là cái mà cha không muốn nó thấy. Và điều đó đang đến rất gần…

Nó bỗng nhận ra sự im ắng xung quanh mình: chim chóc không hót nữa. Nó nhớ cha từng nói: chim chóc cảm nhận được những thay đổi. Khi chúng im lặng, đó là dấu hiệu của một cơn bão hoặc sự nguy hiểm nào đó.
Một cách cực kỳ nhẹ nhàng, nó ngồi khom xuống và di chuyển dần về phía một cây sồi lớn. Từ đó nó có thể quan sát mà không bị phát hiện. Những tiếng rít ro bắt đầu gần hơn. Giờ đây nó nghe rõ những tiếng chân nặng nề nện trên mặt đất. Trong một khoảnh khắc, nó hiểu cái gì đang đến gần…

Người Canh Gác (tập 2) ebook

đọc Người Canh Gác (tập 2) – 45 trang

2,70 €

NGƯỜI CANH GÁC

Tác giả: Christos (Pháp)
Giới thiệu và chuyển ngữ: Vân Lê

*********

phần 1 : Bí mật lớn (tập 1)

Chương 1: Những ngôi nhà, những ngôi nhà…

Joris băng vội qua hành lang và bước nhanh vào phòng khách.
Nó hơi chững lại, do dự khi thấy những tấm giấy dán tường. Trên đó các họa tiết thể hiện những ngôi nhà: ngôi nhà của nó, được vẽ từ nhiều góc, và những ngôi nhà khác mà sao nó thấy quen thuộc một cách lạ lùng. Tất cả được vẽ bằng than chì và phấn đỏ.
Mới sáng nay, nó vẫn còn nghĩ ở đó là những tấm giấy phủ đầy những bông hoa to màu hồng phấn.
« Họ đã thay chúng lúc nào nhanh vậy ta ? » – nó tự nhủ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

-Mẹ ơi ! nó gọi to, như mọi tối mỗi lần đi học về.
-Mẹ đây, con trai đấy à ?

Giọng nói phát ra từ chiếc ghế bành, chiếc ghế mà cha của Joris đã mang từ trên kho gác mái xuống. Vợ ông không thích nó nên bà đã nài nỉ đặt nó ở tận góc tít cuối phòng. Từ lối vào phòng khách người ta khó mà thấy được. Bà luôn cho rằng chiếc ghế có mùi của một con chó già hôi hám.
Joris chỉ có thể nhìn thấy cánh tay của mẹ đặt trên một tay ghế. Nó đến gần, hơi nhíu mày: đây là lần đầu tiên mẹ ngồi vào chiếc ghế đó ! Bà đang đọc sách và ngẩng lên:

– Joris à, con có một ngày ổn chứ ?
Dáng bà ngồi gập một cách rất lạ, lưng hơi cong lên, trông như một con mèo ở thế sẵn sàng vồ mồi.
– Vâng, con ổn… nó lẩm bẩm trong miệng – Mẹ đang đọc gì vậy?
Nó muốn mẹ kể với nó về những gì bà đọc, nếu không nó sẽ cảm thấy rằng bà đang giấu điều gì đó, rằng bà có một cuộc sống bí mật trong những cuốn sách.

– Một cuốn truyện rất thú vị. Ta khuyên con nên đọc ! bà nói, giọng hơi khàn khàn.

– Truyện nói về gì ạ ? nó hỏi một cách máy móc.

– Về chúng ta… bà đáp lại tức thì. Nó nói về chúng ta đấy. Và con biết nó nói gì không ?
Bà hơi nghiêng đầu một cách rất kỳ cục.

Joris nuốt khan. Có gì đó không ổn, nó không biết phải nói sao. Ai đã thay họa tiết giấy tường ? Mẹ nó đang ngồi trong chiếc ghế bành đó ư ? Và giọng nói của bà? Thái độ của bà? Nó không biết, nhưng tất cả những chi tiết đó gộp với nhau khiến nó khó chịu. Nó bỗng cảm thấy rùng mình và sự khó chịu từ bụng dâng dần lên cổ họng …

– Không ! cuối cùng nó cũng đáp. Nó nói gì về… chúng ta vậy ?
– Nó cho rằng chúng ta đang ở trong tù…
– Sao cơ ? Ở trong tù ư ? Joris thốt lên, thấy ý tưởng đó thật ngu ngốc.
– Mày biết rất rõ tao đang nói gì đấy, thằng oắt con kia ! mẹ nó bỗng quát to và bật đứng dậy.

Joris giật nảy người. Mẹ đang đứng trước mặt nó, miệng méo đi một cách gớm ghiếc. Đôi mắt chợt phình to ra chiếm hết nửa khuôn mặt bà, trông như hai cái giếng không đáy sẵn sàng nuốt chửng nó. Nó kinh hoàng thấy mái tóc của mẹ cũng biến dạng: những lọn tóc nâu xinh đẹp của bà đã biến thành những con rắn đang oằn oại tứ phía và thè lưỡi về phía nó.
Qua cơn sốc vì bất ngờ, Joris bắt đầu lùi dần về phía hành lang, cố gắng bình tĩnh hít thở, như cha đã từng dạy nó.

– Bà không phải mẹ của ta ! nó hét lên. Bà là ai ?

Người Canh Gác (tập 1) e-book

đọc Người Canh Gác (tập 1)

2,50 €