TÌNH YÊU SẼ TRỞ LẠI THEO MỘT CÁCH KHÁC !
Khi đã 40 tuổi, nhà văn Franz Kafka (1883 – 1924) vẫn chưa kết hôn hay con cái gì, ông đang tản bộ trong công viên ở Berlin thì thấy một bé gái đang khóc vì lỡ đánh mất con búp bê yêu dấu. Kafka cùng cô bé tìm con búp bê nhưng không thấy đâu cả. Kafka đành hẹn cô bé gặp nhau ở chỗ cũ vào ngày mai để tìm kiếm thêm.Ngày hôm sau, tìm mãi mà chẳng được, Kafka nghĩ ra cách đưa cô bé một lá thư « được viết » bởi con búp bê với nội dung « Xin chị đừng đau buồn, em đang chu du đi khắp thế giới chị ạ. Em sẽ viết thư gửi chị kể về hành trình phiêu lưu của em nhé. »Vậy là những câu chuyện phiêu lưu được kể qua thư cứ tiếp nối nhau mãi, cho đến khi Kafka sắp qua đời.Trong tất cả những lần gặp gỡ, Kafka đều lấy ra một lá thư mới, đọc cho cô bé nghe về những chuyến phiêu lưu kì thú của con búp bê và khiến cô bé thấy rất vui vẻ.Cuối cùng, khi bệnh lao phổi trở nặng, Kafka mua tặng cô bé một con búp bê mới và nói rằng nó đã trở về nhà sau hành trình quanh thế giới. »Sao nó chẳng giống con búp bê của cháu tí nào cả, » cô bé thắc mắc.Sau lưng con búp bê được đính kèm một lá thư, trong đó viết: « Những chuyến phiêu lưu đã thay đổi em chị ạ. » Cô bé liền vui sướng ôm chầm lấy con búp bê và hạnh phúc trở về nhà.Một năm sau, Kafka qua đời.Nhiều năm sau, cô gái nhỏ giờ đã lớn, trong lúc dọn dẹp đống đồ chơi, cô tìm thấy một bức thư nhỏ xíu ký tên Kafka ở bên trong con búp bê. Trong đó viết: »Những thứ cháu yêu quý có thể sẽ mất đi, nhưng sau cùng thì, tình yêu sẽ trở lại với cháu theo một cách khác. »
ST.

Những mảnh ghép

Đó là một cặp tỏ ra bình thường như bao cặp khác. Ông chạc 70, bà khỏang hơn 50. Ông người tầm thước, tóc hoa tiêu, vẫn lưu dáng dấp quí tộc cổ điển Anh. Ông từng sống và kinh doanh ở Anh mấy chục năm. Bà béo tròn phốp pháp, vẻ mặt và nụ cười hồn hậu, đôi lúc hơi pha nét trẻ con .
Cả hai đều từng đổ vỡ trước khi đến với nhau. Họ không có con. Và cũng không có chó. Niềm vui duy nhất có lẽ là sự ấm lòng khi nhìn thấy bóng nhau mỗi ngày. Tuy nhiên, cuộc sống thì không đơn giản …
Đôi lúc ông sang ngồi uống trà và buồn buồn thông báo hôm nay vừa cãi nhau với bà. Tôi bảo mọi việc rồi sẽ ổn thôi, ông bảo: thế à ?! Có hôm bà chạy sang hớt hải kể một mạch chuyện xích mích với ông. Ông kể thì thường đơn giản một câu thông báo cụ thể và không thể ngắn hơn: tôi cãi nhau với bà ấy.
Bà kể thường rối rắm chuyện nọ sang chuyện kia khiến người nghe có cảm giác vấn đề chính không phải là cuộc cãi cọ với ông sáng nay mà do những tích tụ từ mấy tỉ năm trứoc. Chỉ có một lần duy nhất bà kể rành mạch nhưng với giọng trầm buồn trong nước mắt rằng ông ký di chúc ở văn phòng lục sự, quyết định để lại 70% tài sản cho Sans Frontieres, là tổ chức các bác sĩ không biên giới, chuyên làm từ thiện, cứu giúp các bệnh nhân nghèo. Bà bảo bà thấy bị tổn thương vì sau bao năm sống với ông, bà cảm giác bị coi như một vật phụ. Bà nói Sans Frontieres đã nhiều tiền rồi, cả thế giới gửi vào đấy, trong khi bà tuổi già chỉ trông vào chút trợ cấp. Nếu ông không còn nữa là bà chỉ thui thủi một mình chứ tuổi này rồi còn tìm được ai nữa, đã thế bà còn béo ú , nên bà cũng cần chút an tòan về tài chính phòng khi ốm đau. Nhưng ông lại có vẻ không nghĩ vậy , làm bà thấy đau lòng. Bà nói bà sẽ chia tay, để ông tự do hơn trong việc quyết định … Vì không kết hôn nên bà cũng không có quyền gì nhiều. Bà bảo vấn đề không phải tiền đâu, nhưng cách ông nghĩ vậy làm bà tổn thương… Bà không muốn buồn khổ nữa. Giờ bà chỉ muốn sống yên thân…
Mấy hôm sau mỗi người đều tới uống trà, nhưng đi một mình. Họ tránh mặt nhau. Bà rời đi mới thấy ông tới. Bà vẫn nói chuyện vu vơ. Ông vẫn im lặng trầm tư. Tôi nghĩ : thôi thế là lại xong một cuộc tình . Nhưng không, Chúa có thật đấy nhé ! Nhưng tất nhiên, Chúa cũng chỉ giúp được những người còn duyên nợ với nhau .. 🙂
Ba hôm sau, thấy hai ông bà khóac tay nhau cùng tới uống trà . Vừa uống vừa nhìn vào mắt nhau cứ như thần Cupid ngủ mê ú ớ bỗng giương tên bắn cái bụp. Tôi cũng mừng thầm cho ông bà. Có lẽ như thế tốt hơn là mỗi người một nhà, tối tối ôm cái tivi thủ thỉ .
Một tháng sau, bà lại chạy sang mách hôm qua ông đi uống rượu lúc 3g sáng, xong không nhớ địa chỉ về nhà, khiến police phải dựng bà dậy lúc 4g sáng để đưa ông về…làm bà rất bực vì hôm đó bà đã đang bị cảm cúm… cả ngày lại phải chăm sóc và nhắc ông uống đủ lọai thuốc bác sĩ kê đơn… , bà cũng chả phải 20 gì, cũng cần ngủ đủ giấc mới có sức… Bà kể lúc nào cũng trọn gói, tức là bà kể một hơi tất tật những gì khiến bà búc xúc. Kể xong, nét mặt bà giãn ra, vấn đề 5 phút trước còn to tướng, giờ như đã bay biến.
Ông thì những lúc buồn chỉ tới uống trà một mình, xong lặng lẽ đứng dậy và rời đi . Không nói gì.
Bà ưa nói, bà có nhu cầu thổ lộ tâm tư. Nếu không, có lẽ bà cảm thấy bứt rứt trong người. Ông hòan tòan ngược lại. Có lẽ vì ông ít nói quá nên nhu cầu đối thọai của bà tăng tới mức trở thành độc thọai. Bà nói bất kể có ai nghe không, bất kể điều đó có khiến ai thấy phiền không..
Bà kể đủ thứ chuyện.. Có lần ông mới đi viện về đuợc tuần, bà thao thao giữa quán rằng đêm qua ông nôn ra sao, rồi bà phải thay bỉm cho ông ra sao, khiến mọi người đều đưa mắt nhìn nhau . Bà nói như một cái máy không có chức năng kiểm duyệt phanh phiếc gì, mọi thứ cứ thế trôi ra không cách gì ngăn được. Tới mức nếu không nói , các mạch máu quanh miệng bà có thể ngừng lưu thông. Một lần, bà bị viêm họng khá nặng, gần như mất tiếng, giọng bà khào khào phải căng tai may ra mới hiểu. Tôi đã mừng thầm hôm nay bà sẽ nghỉ ngơi một chút. Nhưng không, họng hiếc không ảnh hưởng tí zì tới việc “vận hành thông tin” của bà. Dù nói đứt quãng không ra hơi, bà vẫn quyết không giảm thời lượng, volume cũng như tốc độ của các câu chuyện mà bà cho là hấp dẫn 🙂 khiến tôi dù chỉ căng mỗi tai để nghe mà lại có cảm giác đau cả họng luôn 🙂
Những năm trước, lúc còn khỏe, mỗi khi thấy bà nói chuyện linh tinh, ông thường gắt: bà thôi đi ! Có hôm lời qua tiếng lại hai nguời to tiếng ngay trước mặt mọi người. Rồi ông bỏ đi, bà ngồi đó lẩm bẩm lầm bầm …Xong đứng dậy bảo: thôi tôi về xem ông ấy thế nào .
Nhưng từ hồi đi viện về, thấy ông lặng lẽ hơn, có vẻ mệt mỏi hơn. Những lúc không hài lòng với những câu chuyện quá đà của bà, ông thường quay sang nhìn bà chằm chằm, không nói một câu nào. Những lúc ấy, đôi mắt ông phủ một gam màu u uất như không có lọai thuốc tẩy nào xóa nổi. Lắm khi cái nhìn của ông nặng tới mức như sắp có chiến tranh. Bà thì những lúc đó chỉ liếc sang nhìn ông một giây rồi tiếp tục tươi cười quay lại câu chuyện của mình như chả có gì xảy ra . Bà quen với chuyện đó . Ông chỉ nhìn vậy thôi, và sẽ chả có gì xảy ra. Và ông cũng quen với chuyện đó. Trời còn không thay đổi được bà, ông thì là cái thá gì ! Nói xong 5 phút chắc bà cũng quên đã nói gì .
Tôi chỉ lặng lẽ quan sát họ. Không dám nói một lời . Mà cũng chả biết nói gì. Bao năm sống đất người, tôi học được cách thận trọng. Với văn hóa ở đây, bất kỳ một lời khuyên nào cũng có thể hoặc bị cho là can thiệp vào đời tư họ. Hoặc chỉ làm mọi việc tệ thêm.
Cứ thế, họ song hành cùng nhau. Vừa song song bên nhau, vừa yêu thương và hành hạ nhau. Bà hành ông với những câu chuyện không đầu cuối bất tận. Ông hành bà với sự im lặng có nguy cơ cũng bất tận.
Có lẽ ông không biết phải nói gì nữa. Cũng có lẽ ông đã nhận ra bà không ý thức được những gì bà nói, việc đối thọai với vô minh hay vô thức quả là rất nhọc … Hoặc ông nghĩ có lẽ im lặng tốt hơn là làm mọi việc rối thêm. Nhưng với bà nó lại là một sự nặng nề khó chịu. Có thể bà xem đó như một sự coi thường, sự khinh miệt, và bà ngấm ngầm chống đối theo cách của bà . Ông thì đã vào giai đọan chấp nhận, cũng có thể ông thấy mệt mỏi quá ..
Cuối tuần rồi, họ lại cùng nhau tới uống trà , bà vẫn tiếp tục kể các lọai chuyện, kiên quyết bám chắc công thức “nói dài, nói dai, nói dại” … Thi thỏang bà cũng dừng lại, không quên hỏi ông ăn uống có ngon không, lấy thêm cái này cái nọ dùm ông. Một lúc, ông đứng dậy và nói ông muốn về nhà. Bà làu bàu: tôi còn chưa uống xong mà. Ông chả có kiên nhẫn gì cả. Nhưng lúc đứng dậy ra lấy áo khóac, bà vẫn giúp ông mặc áo và cài từng chiếc cúc cẩn thận. Vì ông không gập đựoc lưng xuống. Rồi bà phẩy cái lá dính trên áo ông, đội mũ giúp ông, chỉnh mũ cho ngay ngắn. Ông nhìn xuống bà với ánh mắt trìu mến, khác hẳn mấy phút trước.
Rồi họ dắt tay nhau rời đi. Tôi nhìn hút theo bóng họ. Bóng ông nặng chịch và chậm chạp từng bước. Bóng bà lật đật bươn bả bước theo. Cứ thế họ dìu nhau đi trong nhập nhọang của một buổi chiều muộn, dưới mưa tuyết lất phất lạnh lẽo trên con phố nhỏ . Họ dìu nhau như thế đã 15 năm…
Tôi chợt giật mình nhớ tới một câu chuyện nghe lãng nhách mà cô bạn mới kể mấy hôm trước. Rằng có hai anh chị kia đẹp đôi lắm, yêu nhau thắm thiết lắm, lãng mạn lắm. Được mấy tháng, họ chia tay và mỗi người đi tiếp con đừong của họ với một người khác.
La La Land là một phim thể lọai nhạc kịch lãng mạn pha bi hài. Phim vừa ẵm hàng chục giải thưởng danh giá tại các liên hoan phim Venice, Toronto, Quả cầu vàng, Bafta.. và hơn chục đề cử Oscar đang chờ kết quả trong mươi hôm nữa. Ờ…
(15/3/2017)